NGÀI ESCO- CHƯƠNG 21 TỘI ÁC CỦA QUÁ KHỨ

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1chương 2chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12chương 13chương 14,chương 15chương 16chương 17chương 18,chương 19,chương 20,chương 21

chương 22

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 21

TỘI ÁC CỦA QUÁ KHỨ

14 năm về trước.

Đường phố về đêm mưa bay lất phất, từng ánh đèn tỏa ánh sáng màu vàng yếu ớt  xuống con phố  đang ướt sũng vì cơn mưa. Con phố với một bên là dãy nhà đang đóng cửa kín mít, bên đối diện là một công trình được rào chắn bằng những tấm tôn cao khoảng 2,4m. Bền lề đường gần công trình,  hai chiếc ô tô đang đỗ.

Trong chiếc ô tô đầu tiên, trên hàng ghế trước, người đàn ông nắm chặt hai vai cô gái đang khóc:

  • Nghe anh đây, chúng ta phải bỏ trốn, bọn chúng sẽ không để cho gia đình mình con đường sống đâu.
  • Không, không ,em không thể sống thiếu con được. – Người đàn bà vừa khóc vừa trả lời.
  • Em muốn cả nhà ta cùng chết hả– Người đàn ông gào lên.

Người đàn bà xua hai tay người đàn ông ra: “không ,em không thể sống thiếu Minh, em sẽ chết mất nếu không có con”. Nói đoạn bà quay lại mở cửa xe.

Người đàn ông chồm qua ghế phụ, ghì bà lại, hai tay bóp cổ người bà. Người đàn bà há hốc mồm, hai tay cố gắng thoát khỏi bàn tay người đàn ông. Bà ú ớ không nói thành lời.

………………………………………..

Đặng Văn Dương giật mình bật dậy, mồ hôi đầm đìa.Ông đi loạng choạng vào nhà vệ sinh, ông mở vòi nước rửa mặt, soi mình trong gương ông lẩm bẩm:

  • Anh xin lỗi – Ông tựa tay lên gương mếu máo khóc.

Chàng kĩ sư Đặng Văn Dương bây giờ đã là người đàn ông 45 tuổi. Tóc đã điểm bạc.

………………………………

Trường Bùi Văn Hiển khá ồn ào vào giờ ra chơi . Một chiếc xe tải chạy vào công trình nhà thi đấu sát bên trường. Chiếc xe bị hai người mặc đồ công nhân ra chặn lại. Tài xế xe tải nhảy xuống xe, đó là người tài xế to cao, đầu đội mũ bảo hộ, đeo kiến đen và khẩu trang. Một người lên tiếng

  • Hôm qua đã có lệnh đội xe hết nhiệm vụ không được vào trong sao anh lại đến.
  • À, hôm qua tôi không đi làm nên không nắm được.
  • Anh quay xe về ngay cho.

Người tài xế chậm rãi leo lên xe cho quay đầu, ông vừa đánh xe ra công trình vừa nhìn về phía Minh đang ngồi đầy ưu tư trên ghế đá.

…………………………………

Tại nhà kho bỏ hoang, trong kho là chiếc xe tải đầy bui bặm, bên cạnh 4 tên ăn mặc nhếch nhác vừa phì phèo thuốc lá, vừa đánh bài. Một tên lên tiếng:

  • Mẹ cha, bắt bọn mình canh cái của nợ này đến bao giờ.
  • Chờ lệnh sếp thôi mày ơi, tao cũng chán lắm rồi – tên khác nói.
  • Sếp đoán hai cái xác chết cháy trên xe là thằng Vĩ và Tý Điên,nên ra lệnh nằm im. Mà tao cũng đoán chắc hai cái xác đó là của bọn nó 100%.
  • Ừ, chắc rồi, mày nói làm tao nổi cả da gà.

………………………..

Minh ngồi ghế trước trên taxi, mắt hắn quan sát về phía nhà Lan Anh. Bỗng chiếc bán tải của ông Phong xuất hiện. Hắn quay lại nói với tài xế.

  • Bám theo chiếc xe đó.

Chiếc taxi nổ máy, bám theo xe của đội trưởng Phong.

…………………………..

Tại phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Cường đang rót nước mời bà Huyền- con gái của ông Bùi Văn Hiển.

  • Dạo này sức khỏe chú Hiển vẫn tốt chứ cô Huyền.

Bà Huyền đón ly nước từ tay thầy Cường, bà trả lời :

  • Cám ơn thầy bố tôi vẫn khỏe

Bà nhấp một ngụm nước, đặt ly xuống rồi chậm rãi nói.

  • Ba tôi không còn thời gian, ông đang thúc ép tôi phải lo hoàn thiện bàn giao nhà thi đấu cho trường, ông sợ nhắm mắt mà không thấy công trình ông tâm huyết hoàn thành. Nên tôi thông báo với thầy bên thi công tư ngày mai sẽ tiến hành làm ca tối.
  • ồ, cô chu đáo quá, tôi nhất trí, giáo viên và học sinh của trường rất biết ơn cha con cô.
  • Tôi cũng rất tự hào về ông, tôi đang cố gắng hết sức để thực hiện mong muốn cuối đời của ông.

Bà Huyền lại nhấp một ngụm nước, đặt ly xuống rồi chậm rãi nói.

  • À, việc mất cắp trong phòng thí nghiệm tôi cũng đã làm việc bên công an, thầy cũng không nên báo lên làm gì, có lẽ mấy học trò táy máy thôi, “ nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà”
  • Với lại thú thật với thầy tôi không muốn có sự xuất hiện của công an trong khuôn viên nhà trường, như vậy rất ảnh hưởng đến tâm lí các cháu.
  • Vâng tôi nhớ rồi thưa cô – Thầy Cường trả lời.

………………………….

Chiếc taxi dừng lại phía xa khi chiếc bán tải của ông Phong đang dừng trước căn hộ. Ông bước xuống xe, Lan Anh mở cửa chạy ra vui mừng đón ông.

Trong xe Minh thẫn thờ khi thấy Lan Anh, hắn cuối cùng cũng tìm ra nơi Lan Anh sống, hắn khó hiểu khi cô cố tình lẩn tránh hắn.

………………………..

Lan Anh phụ ông Phong bưng đồ đạc vào trong nhà. Hai cha con đặt đồ đạc lên bàn.

  • Con đã quen với trường mới chưa ?
  • Dạ rồi ba, con ổn, con có khá nhiều bạn bè. – Lan Anh vừa xếp đồ vào tủ bếp vừa trả lời. Trông cô có sức sống hẳn lên rất nhiều.

Ông Phong xoa đầu con gái.

  • Uh, ba vui lắm, tuần tới mẹ sẽ cùng xuống nữa.

Lan Anh reo lên:

  • Cùng đi xem phim nha ba
  • Ok.- Ông Phong nháy mắt.

Có lẽ đã rất lâu lắm nụ cười mới quay lại trên đôi môi của đội trưởng Phong.Lan Anh bưng thùng giấy các tông vào phòng.

Cô lại lôi ra sách vở để lên kệ, một chậu lan đá mà cô yêu quý đặt lên bàn. Bất giác cô dừng lại khi cô cầm đến tấm hình chụp chung với Minh, cô vội vàng đặt lại thùng giấy, đẩy xuống gầm giường. Cô muốn xóa bỏ hình bóng của hắn ra khỏi tâm trí, nhưng vì sao ?

Minh vẫn ngồi bất động trên xe nhìn về căn nhà.

……………………………..

Tiếng chuông hết giờ học vang lên, ngôi trường sang trọng nơi Lan Anh học cũng rộn ràng như trường cũ của cô. Lan Anh dạo bước cùng một nam sinh khôi ngô tuấn tú. Bỗng cô khựng lại khi Minh đứng phía trước. Cô có vẻ hơi bối rối.

  • Long đi trước đi, anh họ Lan Anh lên thăm

Long đi qua Minh cúi đầu chào, Minh nở nụ cười gượng gạo. Chờ cho Long khuất Lan Anh tiến đến bên Minh, cô nghiêm nghị.

  • Anh đến đây làm gì ?
  • Anh muốn gặp em, anh nhớ em !
  • Không, tôi rất bận – Lan Anh bỏ đi
  • Như vậy có công bằng với anh không ? – Minh hỏi với theo.

Lan Anh đang đi thì khựng lại.

…………………..

Tại quán cà phê sang trọng, chờ cho tiếp viên đi khuất. Minh ghé sát Lan Anh:

  • Tại sao? Tại sao lại trốn tránh anh ?
  • Tôi bây giờ có cuộc sống mới, tôi không muôn nhắc đến chuyện cũ, tôi và anh xem như chấm dứt – Lan Anh vẫn nghiêm nghị nói.
  • Như vậy quá bất công với anh.
  • Bất công à, sau nhưng gì tôi đã trải qua sao – Lan Anh nghẹn ngào.
  • Phải giả điên, giả mất trí để không khai ra anh sao ? – Lan Anh nói tiếp

Minh bắt đầu thay đổi sắc mặc, hắn ngồi lại trên ghế thẫn thờ nhìn Lan Anh.

  • Đúng, tôi bị bắn, bị đập đầu, mệt mỏi không còn chút sức lực để cử động được, nhưng tôi có thể nhận biết tất cả, tất cả anh hiểu không.
  • Anh nói đến từ bất công sao ? ha ha, thế có công bằng không khi ba tôi ngày đêm đau đầu vì bọn buôn bán ma túy, còn con gái ông giả vờ mất trí để bảo vệ cho một tên tội phạm.

Minh ngồi bất động như tượng trên ghế, giờ hắn đã hiểu ra vấn đề, Lan Anh giả vờ mất trí để tránh những câu hỏi của công an điều tra, hắn còn đòi hỏi thêm gì ở cô nữa. Hắn thấy kinh tởm với chính bản thân mình.

Lan Anh bật khóc, cô đứng dậy rời đi, bỏ mặc một tượng đá trong quán cà phê đông đúc.

………………………………

Minh trở về nhà trên chuyến xe bus. Khuôn mắt hắn không còn đau khổ mà trầm tư hơn. Hắn đang mạnh mẽ hoặc đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

Lan Anh kéo thùng giấy ra, cô nâng tấm hình lên, cô khóc nức nở. Cô lại đặt lại vào thùng, đẩy vào giường. Cô cần quên hắn để bắt đầu cuộc sống mới.

…………………………………….

Thầy Dũng đang đỡ bé Ân lên xe lăn, ông đẩy xe đến cạnh bàn ăn.

  • Hôm nay, có món thịt rim con thích nè.

Bỗng chuông cổng vang lên, thầy Dũng vội vàng chạy ra cổng. Ông khá ngạc nhiên khi Minh đã đứng sẵn trước nhà.

  • Tiếp tục công việc nấu đá thôi ngài ơi.

Minh nói xong nở một nụ cười đầy bí hiểm.

chương 1chương 2chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7,

chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12chương 13chương 14,chương 15chương 16chương 17chương 18,chương 19,chương 20,chương 21

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *