TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 12 TRUY TÌM TOM

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 12

TRUY TÌM TOM

Minh đem đến một ly trà sữa cho Linh đang ngồi trên ghế đá.

  • Uống cho mát em, có vẻ không tìm được nó rồi.
  • Mẹ em đã bỏ ăn cả tuần, em lo lắng quá – Linh sụt sùi
  • Thôi em nín đi, em về nghĩ ngơi đi, anh sẽ tìm nó về cho em.
  • Em cám ơn anh, anh là người bạn tốt– Linh nhìn Minh trìu mến

Có lẽ nhờ cô em gái xinh xắn mà Minh đỡ căm giận thằng Hùng hơn.

  • À, em có hay nghe anh Hùng kể về anh.
  • Anh ở với ông bà từ nhỏ à, anh có nhớ bố mẹ không.?

Minh lắc đầu, suy tư một lúc rồi nói tiếp.

  • Lúc nhỏ anh hay tủi thân, giờ anh quen rồi.
  • Thế bố mẹ không ghé thăm anh à ?- Linh tò mò.

Minh đứng dậy, như để cho khuây khỏa  rồi nói tiếp:

  • Không ! anh nghe chú  anh nói mẹ anh đang ở Thái Lan, còn bố anh không rõ ở đâu.
  • Nếu mẹ về anh có nhận không. – Linh thắc mắc.
  • Tất nhiên rồi, anh còn ước, lớn lên, có nhiều tiền anh sẽ qua Thái Lan tìm mẹ.

…………………..

Trong phòng khách của Vĩ, hắn gác chân lên bàn nghe điện thoại. Đầu dây bên kia gắt gỏng:

  • Thế nào, mày tìm ra đầu bếp chưa?
  • Anh cho em thêm 1 tuần – Vĩ lắp bắp
  • Đừng để tao phải hỏi lại

Đầu dây cắt máy, Vĩ ghì điện thoại lên cằm suy tư. Hắn gọi tên đệ tử vào:

  • Gọi Tý Điên đến, anh có việc bàn với nó.

…………………………….

Minh quay số gọi cho Lan Anh. Lan Anh ngồi co ro nhìn chiếc điện thoại rung lên, cô không bắt máy, cơn ghen vẫn chưa nguôi. Đến khi điện thoại ngừng rung, cô vội vàng cầm lên như muốn gọi lại. Nhưng rồi cô lại bỏ xuống. Lại ngồi co ro một góc.

Minh rồ ga lái xe đi.

Lâm ra mở cửa đón Minh, Lâm – anh họ của Lan Anh, một kĩ sư công nghệ thông tin, làm việc tự do, dáng cao mảnh khảnh, cặp kính cận dày cộm.

  • Lan Anh không đi với em à ? – Lâm thắc mắc.
  • Không, hôm nay Lan Anh bận ạ.

Tại phòng làm việc tối tăm của Lâm, lâm ngồi trước hai màn hình to , máy móc chất xung quanh bàn. Máy móc chớp nháy, lộ cả dây nhợ chằng chịt. Lâm vừa dán mắt vô màn hình vừa nói.

  • Xác đinh vị trí qua Ip à, dễ như nhai kẹo, anh từng đánh sập cả cổng thông tin quốc gia. Mấy trò này quá đơn giản với anh.

Lâm vừa nói với vẻ mặt tự hào, vừa bấm bàn phím.

  • Ok, rồi giờ phải gửi link cho nó, mà để nó chắc ăn bấm vào link, phải biết hắn hay thích cái gì để gửi, lúc đó cơ hội hắn clik vào link sẽ cao hơn.
  • pơ se đơ phe rin ( pseudoephedrine ) hắn mê hóa học. – Minh đáp
  • Okie, để anh xem.Aí chà, hóa học cơ đấy.
  • Okie rồi giờ chờ hắn click vào link anh sẽ tra ra được vị trí của nó.
  • Mà cậu và Lan Anh tiến triển đến đâu rồi – Lâm quay qua hỏi Minh

Minh gãi đầu : “ ờ thì, đang ổn anh

  • Yeah, hắn clik vô link rồi. – Lâm reo lên.

Hắn bấm bàn phím liên tục, rồi nói lớn:

  • Đây, đây là địa chỉ của hắn – Lâm vừa nói vừa chỉ tay vào màn hình

Mình chồm  đến nhìn trên màn hình. Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên.

  • Nhưng nó chỉ tương đối trong khu vực đó thôi, không tuyệt đối đâu nhé. – Lâm rung đùi
  • Với em như vậy là đủ , cảm ơn anh rất nhiều . – Minh đáp

………………………………………

Thầy Dũng đang đưa viên thuốc cuối cùng cho Ân uống, cô bé nuốt ực vào họng, rồi cầm ly nước uống một ngụm lớn.

  • Giỏi lắm cô bé dũng cảm của bố.

Thầy Dũng nói xong đứng dậy, bưng bát đĩa bỏ vào chậu rửa chén. Ông vừa mở vòi vừa nói :

  • Con vô trong đi, lát bố qua rang cà phê xong rồi hãy ngủ.
  • Dạ – Ân ngoan ngoãn đẩy xe lăn vào

Thầy Dũng đi qua kho rang xay cà phê từ cửa thông với nhà. Đó là nhà kho xây bằng gạch không tô, trên cái bàn kê sát tường là la liệt ống nghiệm, ống thủy tinh, bếp nấu, mặt nạ phòng hơi độc, bình oxy, ông dẫn khói lên trần.

Thầy Dung rón rén mang tạp dề, đeo bao tay cao su, mang mặt nạ phòng hơi độc vào. Ông nhẹ nhàng đổ dung dịch vô ống nghiệm lớn. Ông đưa lên sát mắt lắc đều và quan sát. Bỗng ông cất tiếng nói nhẹ nhàng:

  • Cậu quá thông minh đấy con trai

Minh đã đứng từ phía sau từ bao giờ. Thầy Dũng có thể cảm nhận được mà không hề quay lại.

  • Phòng rang xay cà phê của thầy tồi tàn quá – Minh mỉa mai.

……………..

Vĩ đang ngồi vắt chân lên bàn trong phòng làm việc thì có tiếng gõ cửa:

  • Vào đi

Tên đệ tử trọc đầu đi vào.

  • Anh gọi em à!
  • Tiếp tục theo dõi thằng Minh , cả con bé người yêu nó. Những nhớ cẩn thận, tên này không phải dạng vừa đâu.
  • Dạ, em biết rồi anh.
  • Liên lạc với Tý Điên sao rồi.
  • Mai hắn mới qua được anh ạ.

Vĩ trầm tư, vẻ ngông nghênh của hắn biến mất, thay vào đó là sự lo sợ.

……………………………….

Trong căn phòng của Lâm, Lan Anh ngồi nhìn Lâm làm việc:

  • Ừ, hôm qua Minh đến đây.- Lâm vừa bấm bàn phím vừa nói
  • Thế, Minh nhờ gì anh vậy?
  • À, tra địa chỉ của ai đấy.
  • Chắc lại mấy con nhỏ – Lan Anh buột miệng làm Lâm phải quay lại
  • Không, em đùa đấy – Lan Anh nói cho qua chuyện.

……………………………….

Tại nhà kho của thầy Dũng.

Minh và thầy Dũng ngồi trên hai chiếc ghế nhựa thấp.

  • Thật tình, em không ngờ thầy là “TOM”. Thầy biết em mà không ngăn em lại sao?
  • Thầy không thể ngăn được em, em là đứa cá tính và lì lợm– Thầy Dũng thanh minh
  • Không phải vô cớ mà em muốn tìm đến thầy – Minh nói tiếp

Thầy Dũng nhìn Minh vẻ ngạc nhiên.

  • Em muốn thầy và em kết hợp lại, chúng ta sẽ hình thành nên một đế chế ma túy.

Thầy Dũng đứng lên, tháo găng tay quăng lên bàn.

  • Không ! thầy chỉ cần có tiền đủ chữa bệnh cho con. Vả lại em còn nhỏ, cần tiền để làm gì, thầy khuyên em nên dừng lại

Minh mặt trầm tư lại:

  • Em cần tiền chữa bệnh cho bà, em bị thằng bạn cướp sạch tiền rồi.

Minh ngồi trầm tư một lúc rồi nói tiếp:

  • Hơn nữa, em nghe nói mẹ em sống bên Thái Lan, em sẽ dành tiền để tìm mẹ

Thầy Dũng thở dài:

  • Vậy thầy cứ sản xuất, và em cứ phân phối.
  • Sẽ không còn đủ tiền chất cho thầy sản xuất đâu, thầy không thể cứ gom tại các hiệu thuốc- Minh nói
  • Sao em biết vấn đề này ?– Thầy Dũng ngạc nhiên
  • À , thì em có nguồn tin – Minh không dám nói rằng hắn đã đọc hồ sơ trong phòng làm việc của đội trưởng Phong.
  • Em hãy về đi, hãy xem như hôm nay em không thấy gì! Thầy cũng sẽ dẹp cái kho chết tiệt này đi.- thầy Dũng ngao ngán nói
  • Thầy đã đi quá xa, đã quá sai.- Thầy Dũng ngao ngán
  • Thầy thấy có lỗi khi đang cố cứu con mình sao. – Minh cắt ngang

Thầy Dũng ngồi thẫn thờ khuôn mặt đau khổ. Bất giác ông vẫy tay ra hiệu cho Minh đi về.

………………………………

Lan Anh lái xe đi chợ về thì thấy Minh đã đợi trước cổng, cô không nói gì lách qua Minh mở cửa đi vào trong. Minh lẽo đẽo theo sau.

Minh ngồi ngay tại bàn ăn, nhìn Lan Anh đang nấu ăn. Cả hai tạo ra bầu không khí im lặng đáng sợ. Bất chợt mình lao đến bên Lan Anh, hắn ôm ghì lấy Lan Anh.

  • Anh còn cần đến em sao ?- Lan Anh nũng nịu.
  • Em nói cái gì vậy hả ?
  • Cô gái đó là ai ? – Lan Anh tra hỏi.
  • Em thằng Hùng đấy, Hùng nó bỏ đi rồi, cả nhà nó đang nhờ anh tìm giúp.- Minh thanh minh

Lan Anh quay lại nhìn Minh trìu mến:

  • Em tạm tin anh. – Lan Anh nũng nịu.

Cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng nàn ngay tại bếp. Đối diện nhà Lan Anh, hai tay xe ôm công nghệ luôn chăm  chú quan sát ngôi nhà với anh mắt đầy toan tính.

……………….

Tại phòng khách của Vĩ. Tý Điên ngồi với vẻ nghênh ngang, dường như hắn dự cảm được khó khăn của Vĩ.

  • Thật vinh dự cho thằng em khi ông anh mời đến nhà – hắn mỉa mai
  • Anh không tốt đẹp gì đâu? – Vĩ cũng không phải dạng vừa.
  • Anh muốn cùng chú kết hợp làm ăn – Vĩ nghiêm nghị
  • Ha ha ha, anh cần gì ở thằng Tý này.
  • Anh cần sự khốn nạn của chú.- Vĩ đáp

Nói xong cả hai nhìn nhau, mắt long lên sòng sọc. Rồi bỗng dưng cả hai phá lên cười như hai thằng ngáo đá.

  • Ok, và bắt đầu thế nào – Tý Điên hứng khởi.
  • “đá” ngon ở khu vực bọn mình chỉ có một đứa có khả năng nấu, nhưng nó quá cứng đầu.Có lẽ chúng ta phải dùng đến vũ lực

…………………………

Thầy Dũng ngồi như tượng trong nhà kho, kể từ khi bé Ân bệnh trở nặng ông như già thêm cả chục tuổi. Ông quay số gọi cho Minh.

  • Alo, chào thầy – Minh trả lời.
  • Em qua nhà thầy đi – thầy Dũng trả lời.

Một lúc sau.

  • Thầy đồng ý.- Thầy Dũng buồn rầu nói
  • Nhưng thầy nói trước 1 điều, công việc của thầy là điều chế, các việc còn lại thầy không quan tâm em làm gì ?

Minh gật đầu đồng ý.

  • Thế tiền chất có thể cung cấp bao nhiêu và khi nào có ?
  • Trước mắt em sẽ nhờ bạn bè của Việt gom các hiệu thuốc để công việc không bị gián đoạn. Còn số lượng lớn em sẽ có cách.

Thế là Việt bắt đầu gom “tiền chất” từ khắp các quầy thuốc trong thành phố, có khi ở các tỉnh khác, Minh nhận “tiền chất” cho vào balo học sinh, hắn và thầy Dũng miệt mài trong phòng nấu “ đá”. Ma tý đá của hắn lại được phân phối khắp mọi ngóc ngách trong thành phố, trước sự tức giận của Vĩ và Tý Điên. Hầu như mọi thành phần trong thành phố này đều tìm đến Việt, công việc tiến triển thuận lợi làm cho cả ba người thầy Dũng, Minh, Việt thêm hưng phấn, họ miệt mài nấu đá, miệt mài phân phối, cùng nhau chia tiền trong niềm hạnh phúc tột độ.

………………………

Hoàng hôn dần buôn xuống, Minh tháo tạ dề, mặt nạ phòng độc, mệt mỏi từ biệt thầy ra về. Hắn rẻ vào con hẻm của nhà hắn. Vừa đến nhà, hắn chết điếng khi thấy thấy 3 gã công an đứng trước nhà, như dự cảm điều chẳng lành hắn quay đầu xe bỏ chạy. Phía sau hai xe chở thêm 4  gã công an đang xấn tới.

Minh như chết đứng giữa hai gọng kìm.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *